Câu chuyện "Tái ông mất ngựa" - Ngẫm và nghĩ Câu chuyện này dành cho những ai đã và đang gặp một tình huống khó khăn tạm thời trong cuộc sống! Nó sẽ là tư duy MỞ ĐẦU NHẤT THIẾT PHẢI CÓ cho câu chuyện "LỘI NGƯỢC DÒNG" của bạn! Phúc hay là họa đây? Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau: TÁI ÔNG THẤT MÃ , AN TRI HỌA PHÚC "Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão. Ông lão rất bình tỉnh nói: Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi. Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ. Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây. Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi. Quả nhiên con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết, quen người nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền. Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế. Ông lão thản nhiên nói: Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc. Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình." Bình luận của sách Hoài Nam Tử: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa-Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái kết quả của nó. Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc. Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được Phúc thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái Họa sẽ đến; khi gặp điều Họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước Tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống. Câu chuyện tuy đã cũ nhưng giá trị của nó hầu như vĩnh viễn, đáng để ngày nay suy ngẫm. Ai cũng có những lúc khó khăn, những lúc mọi chuyện không xảy ra như theo cách mình mong muốn mặc dù đôi khi mình đã cố gắng rất nhiều rồi. Kẻ thất bại sẽ than thân trách phận - giao tiếp tiêu cực và để rồi đi xuống. Người thành công và khôn ngoan sẽ đặt ra một cái lệnh cho bản thân buồn trong vòng một thời gian khoảng 30 phút, xả hết năng lượng xấu ra, sau đó, họ bình tĩnh tìm kiếm bài học, cơ hội, tập trung vào những thứ họ làm được ngay lúc đó để cải thiện vấn đề, để rồi họ hành động quyết liệt và thành công đến với họ như điều tất yếu. Mọi thứ xảy ra trong cuộc đời đều có lí do gì đó và nó PHỤC VỤ LỢI ÍCH cho bản thân mình! (ST)